Khi trái tim ngóng núi Cách đây không lâu, tôi có dịp tham gia một bữa tiệc mang tính chất ngoại giao. Bữa tiệc này, do một người bạn có chồng công tác ở đại sứ quán Ý tổ chức, thành phần tham gia chủ yếu là những phu nhân đại sứ của các nước ở Việt Nam, và bạn bè của họ.
Đa số khách mời của bữa tiệc đều đã lớn tuổi. Họ điềm đạm, lịch thiệp, phong thái duyên dáng, luôn nở nụ cười và quan trọng hơn hết, luôn toát lên xung quanh mình một vẻ đẹp phảng phất niềm hạnh phúc kiêu hãnh, thứ hạnh phúc mà người ta chỉ có thể thấy ở những người phụ nữ đang hài lòng và thỏa mãn với cuộc sống của mình.
Trong số đó, có một người phụ nữ trông có vẻ hạnh phúc hơn cả. Bà khoảng ngoài 50 tuổi, tóc bạch kim, làn da có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào, mắt rạng ngời, luôn nói cười hài hòa trong đám đông. Đi cùng bà luôn là một vị phu quân đáng kính, hào sảng và lịch thiệp. Họ tay khoác tay hạnh phúc, dù không ai nói ra, nhưng có rất nhiều người trong bữa tiệc hôm ấy thầm ngưỡng mộ họ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi có dịp được làm quen và thân thiết hơn với vị phu nhân này. Chồng bà là Tổng lãnh sự của một Lãnh sự quán vừa mới nhậm chức ở Việt Nam. Họ có hai con, một trai một gái, đều đã và đang đi học tại một trong những trường đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ. Cuộc sống của họ sung túc, đầy đủ, ấm áp. Cứ mỗi nhiệm kỳ 4 năm một lần, chồng bà lại chuyển công tác sang một nước khác nhau. Họ xem những chuyến đi, mỗi cuộc di chuyển của mình là một chuyến du lịch dài ngày, để tận hưởng hạnh phúc khi ở bên nhau vào lúc tuổi già, và để khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống. Nói đơn giản, họ có một cuộc sống viên mãn.
Tuy vậy, những thứ tĩnh lặng hầu như không bao giờ có được bản chất như vẻ bề ngoài của nó.
Khi đã bắt đầu thân thiết hơn, người phụ nữ bắt đầu trải lòng ra nhiều hơn, và bà đã tiết lộ một trong những điều day dứt nhất của đời mình, với hy vọng có thể suy nghĩ thấu suốt và giải quyết nó, thứ mâu thuẫn đã thỉnh thoảng làm bà buồn phiền trong suốt hơn 30 năm.
Năm 20 tuổi, bà yêu người yêu đầu tiên. Mối tình của họ đẹp đến bất ổn, lãng mạn, êm dịu, gắn bó đến gần như không thể tách rời. Tuy vậy, họ bị gia đình ngăn cấm vì khác biệt về quan điểm cũng như gia thế. Gia đình bà không giàu, nhưng cũng có chút của cải, ngược lại, anh chàng kia chỉ là một thanh niên tay trắng, mồ côi mẹ, cha làm nông dân, không có gì trong tay. Sau rất nhiều đấu tranh dằn vặt, bà bị gia đình bứt ra khỏi lâu đài tình yêu đầu tiên của cuộc đời mình. Rất nhiều mất mát, rất nhiều nước mắt, nhưng bà vẫn phải nghe lời cha mẹ bởi không còn lựa chọn nào khác.
Một năm, hai năm, ba năm… trôi qua, bà chưa bao giờ quên được người yêu cũ ấy. Tuy vậy, khi đó, một chàng trai khác lại xuất hiện. Chàng trai đó luôn nồng ấm, sẻ chia, bảo bọc cho bà, và quan trọng là lấy được cả tình cảm của gia đình bà dành cho anh ấy. Người đàn ông đó, là người chồng hiện tại. Bà đã kết hôn với ông vào hơn 30 năm trước, khi họ quen nhau được một năm, khi bà thấy mình cần phải có một bến đỗ, khi bà quá cảm động trước tình cảm đầy hy sinh của ông, và khi bà vẫn còn quá nhiều nhớ nhung người yêu cũ…
Người đàn bà ấy nói, bà đã sống một cuộc sống viên mãn và đủ đầy trong suốt hơn 30 năm, nhưng thỉnh thoảng bà lại đau đáu nhớ về nụ cười, khuôn mặt, bàn tay của người yêu đầu tiên. Bà ước giá như thời gian có thể quay trở lại…
Hẳn là bạn hiếm khi nghe người phụ nữ nào kể ra chuyện này, nhưng tin tôi đi, con số những người có cùng tâm trạng đó hẳn là không nhỏ. Một ngày nào đó, bạn đã tự hỏi, liệu có một giây phút quan trọng nào đó mình đã sai lầm, cho nên mọi chuyện hiện tại mới như thế này. Như thế này, nghĩa là hạnh phúc, nhưng biết đâu mình lại còn có thể hạnh phúc hơn? Người phụ nữ đó hạnh phúc với chồng, yêu thương chồng, sinh cho chồng hai đứa con và luôn tận tụy với gia đình, nhưng bà vẫn nghĩ về người yêu cũ không chỉ như một kỷ niệm đẹp, mà với tất cả sự nuối tiếc trong cuộc đời gộp lại.
Thực ra, bất cứ mỗi khi chúng ta vuột mất cái gì đó, dù ít hay nhiều, chúng ta cũng để hằn lên bản thân mình những vết thương nuối tiếc. So sánh dì dỏm, cũng giống như khi bạn đi câu cá. Lần đầu tiên bạn câu được một chú cá to, nhưng lại để vuột mất. Lần thứ hai bạn câu được chú cá to gấp đôi, và giữ được nó. Tuy vậy, bạn vẫn thầm nghĩ “Giá như được cả hai chú cá thì hay biết mấy”. Đó là thứ quy luật đơn giản của tri não, luôn hoài niệm về những thứ không thuộc về mình.
Thế nhưng, nếu cưới người đàn ông đầu tiên, rất có thể cuộc sống của bà bây giờ không được trọn vẹn đến vậy. Tình yêu đầu đời, ai dám chắc nó sẽ đi cùng bà đến hết đoạn đường, ai chắc được rằng người đàn ông đó sẽ tốt với bà mãi mãi? Và, cũng có thể ở một nơi nào đó trên trái đất, người đàn ông mà bà từng mơ về đó cũng đang mơ về một hình bóng khác, hoặc cũng đang có một cuộc sống viên mãn như bà. Tại sao chúng ta không chấp nhận kiến tạo hạnh phúc bằng cách hài lòng với những gì mình có, thay vì mưu cầu những thứ mà rất có thể không thuộc về mình?
Cũng có thể, người đàn ông năm xưa cũng mơ về bà hằng đêm. Họ luôn mong ngóng có được một ngày trở về bên nhau với tất cả những nồng nàn, quấn quýt. Tuy nhiên, những điều này liệu có một ý nghĩa nào to lớn trong cuộc đời không, hay đó chỉ đơn giản là một sự thỏa mãn cái tính “tham lam” vốn sẵn có trong mỗi con người. Có một câu nói rất hay, đơn giản và thấm thía dù đã cũ mà tôi rất tâm đắc: Tình đẹp là tình dang dở. Những thứ trái ngang và kết thúc nửa chừng luôn khiến chúng ta cảm thấy “man mác” và giữ một lòng tiếc nuối đầy hoài niệm. Hãy cứ để chúng ở yên đấy, đừng dằn vặt, dày vò bản thân, bởi số phận luôn là một bức tranh đa sắc màu với nhiều mảng tối sáng khác nhau.
Tôi không giúp bà trả lời được một câu hỏi nào về việc bà đã làm đúng hay sai, khi không chọn người mình yêu, mà lại chọn người yêu mình, tức người đàn ông hiện tại. Nhưng, cứ thử nhìn lại những năm tháng qua đi qua của cuộc đời mình, bà hạnh phúc, tức là bà đã đúng. Chúng ta cứ học cách chấp nhận và mỉm cười với những thứ mình có trong tay, miễn là nó phù hợp và đẹp đẽ. Còn những thứ “có thể sẽ phù hợp với mình và đẹp đẽ hơn” ư? Hãy để tự thân chúng sống và vùng vẫy trong không khí, nếu thuộc về mình, có thể một ngày nào đó bạn sẽ giao nhau với chúng. Còn không? Cứ hạnh phúc với những gì mình có.
Bởi chúng ta chẳng bao giờ có thể nếm hết được trái ngọt của thế gian này. Mà liệu nếu nếm được hết, liệu ta có bị nhàm chán bởi sự “cầu được ước thấy” của cuộc đời này?
Nguồn : Tuyết Tùng
more