Trần Tiến

Ha Noi
$0
Raised
51
Points
Loading...
 
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu.

Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu.

Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.

Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…more
 
0979999388:

VỀ KIẾM TIỀN: đừng bao giờ phụ thuộc vào một nguồn thu nhập duy nhất. Hãy đầu tư để tạo ra nguồn thứ hai.
VỀ TIÊU TIỀN: nếu như bạn cứ mua những thứ bạn không cần thì sớm muộn gì bạn cũng phải bán những thứ mình cần.
VỀ TIẾT KIỆM TIỀN: không nên tiết kiệm những khoản còn lại sau chi tiêu, mà hãy tiêu những khoản còn lại sau khi tiết kiệm.
VỀ MẠO HIỂM: đừng bao giờ thử độ sâu của dòng sông bằng cả hai chân.
VỀ ĐẦU TƯ: đừng bao giờ cho hết tất cả số trứng vào một rổ.
VỀ SỰ KÌ VỌNG: Trung thực là một món quà vô cùng đắt giá và đừng mong chờ chúng từ những kẻ rẻ tiền.more
 
 
Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều suy nghĩ cho 3 ngày ngắn ngủi, có lẽ chỉ 3 ngày nhưng những gì diễn ra, đã mang lại những điều chưa bao giờ muốn nghĩ đến lớn lên như thế. Những cảm xúc vội vã, dòng suy nghĩ nhẹ cứa trong lòng, chợt giật mình và buồn thấu trong tâm khi nhận ra nhiều điều tưởng chừng vô cùng vững chắc đã không còn như trước, khi cảm xúc đã xước, khi niềm tin đã héo mòn, khi niềm hy vọng nứt vỡ, khi tâm can đã mỏi mệt.

Lòng buồn, nhưng lại chợt thấy mọi thứ bên mình thật nhẹ tênh, trôi đi chầm chậm, là khi biết rằng nổi khổ tâm trong lòng đã bộc phát ra, ko còn ngăn giữ được bởi sự hy sinh, bởi niềm hy vọng, nhẫn nại và tình cảm đậm sâu.

Đôi khi tự vấn bản thân về những gì thuộc về bản ngã của mình, tìm cách chối bỏ nó hay sẽ chọn một hướng đi. Tất cả đều cuộn về để hòa vào nhau, nhưng không có câu trả lời nào cho mình thấy yên lòng nhất. Cuối cùng thì cũng lại phải tìm về phương cách làm cho lòng mình thấy tự dối mình, tự thất vọng, đó là thỏa hiệp với thời gian, nhưng mang lại cho những góc đã xước, những gì ko nguyên vẹn một hy vọng, dù là mong manh thôi, nhưng ước ao rằng sự thận trọng của bản thân, một chút nhẫn nại và yêu thương sẽ đem lại những kết quả ngọt ngào và trọn vẹn.

Vì đâu đây trong đáy tim, vẫn là những đốm lửa yêu thương, không thể tắt …more
 
Không ai có thể cô đơn cả đời. Trong cuộc sống, sẽ có những khoảnh khắc bất ngờ ta gặp được người hiểu ta và chia sẻ những điều tưởng chừng chẳng thể chia sẻ. Nhưng cuối cùng, khi mọi thứ đã qua đi, và ta nhận ra duy nhất một điều còn lại. Rằng cô đơn vẫn chưa rời bỏ. Chúng ta vẫn là những kẻ dù không ở một mình cũng thấy mình cô đơn.
 
Hạnh phúc không phải là một trạng thái, không phải là hoàn cảnh, càng không phải là một định mức. Nó là một món quà, một phần thưởng sau khi đối mặt và vượt qua khó khăn.
- The Times of India
 
Khi trái tim ngóng núi
Cách đây không lâu, tôi có dịp tham gia một bữa tiệc mang tính chất ngoại giao. Bữa tiệc này, do một người bạn có chồng công tác ở đại sứ quán Ý tổ chức, thành phần tham gia chủ yếu là những phu nhân đại sứ của các nước ở Việt Nam, và bạn bè của họ.

Đa số khách mời của bữa tiệc đều đã lớn tuổi. Họ điềm đạm, lịch thiệp, phong thái duyên dáng, luôn nở nụ cười và quan trọng hơn hết, luôn toát lên xung quanh mình một vẻ đẹp phảng phất niềm hạnh phúc kiêu hãnh, thứ hạnh phúc mà người ta chỉ có thể thấy ở những người phụ nữ đang hài lòng và thỏa mãn với cuộc sống của mình.

Trong số đó, có một người phụ nữ trông có vẻ hạnh phúc hơn cả. Bà khoảng ngoài 50 tuổi, tóc bạch kim, làn da có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào, mắt rạng ngời, luôn nói cười hài hòa trong đám đông. Đi cùng bà luôn là một vị phu quân đáng kính, hào sảng và lịch thiệp. Họ tay khoác tay hạnh phúc, dù không ai nói ra, nhưng có rất nhiều người trong bữa tiệc hôm ấy thầm ngưỡng mộ họ.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi có dịp được làm quen và thân thiết hơn với vị phu nhân này. Chồng bà là Tổng lãnh sự của một Lãnh sự quán vừa mới nhậm chức ở Việt Nam. Họ có hai con, một trai một gái, đều đã và đang đi học tại một trong những trường đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ. Cuộc sống của họ sung túc, đầy đủ, ấm áp. Cứ mỗi nhiệm kỳ 4 năm một lần, chồng bà lại chuyển công tác sang một nước khác nhau. Họ xem những chuyến đi, mỗi cuộc di chuyển của mình là một chuyến du lịch dài ngày, để tận hưởng hạnh phúc khi ở bên nhau vào lúc tuổi già, và để khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống. Nói đơn giản, họ có một cuộc sống viên mãn.

Tuy vậy, những thứ tĩnh lặng hầu như không bao giờ có được bản chất như vẻ bề ngoài của nó.

Khi đã bắt đầu thân thiết hơn, người phụ nữ bắt đầu trải lòng ra nhiều hơn, và bà đã tiết lộ một trong những điều day dứt nhất của đời mình, với hy vọng có thể suy nghĩ thấu suốt và giải quyết nó, thứ mâu thuẫn đã thỉnh thoảng làm bà buồn phiền trong suốt hơn 30 năm.

Năm 20 tuổi, bà yêu người yêu đầu tiên. Mối tình của họ đẹp đến bất ổn, lãng mạn, êm dịu, gắn bó đến gần như không thể tách rời. Tuy vậy, họ bị gia đình ngăn cấm vì khác biệt về quan điểm cũng như gia thế. Gia đình bà không giàu, nhưng cũng có chút của cải, ngược lại, anh chàng kia chỉ là một thanh niên tay trắng, mồ côi mẹ, cha làm nông dân, không có gì trong tay. Sau rất nhiều đấu tranh dằn vặt, bà bị gia đình bứt ra khỏi lâu đài tình yêu đầu tiên của cuộc đời mình. Rất nhiều mất mát, rất nhiều nước mắt, nhưng bà vẫn phải nghe lời cha mẹ bởi không còn lựa chọn nào khác.

Một năm, hai năm, ba năm… trôi qua, bà chưa bao giờ quên được người yêu cũ ấy. Tuy vậy, khi đó, một chàng trai khác lại xuất hiện. Chàng trai đó luôn nồng ấm, sẻ chia, bảo bọc cho bà, và quan trọng là lấy được cả tình cảm của gia đình bà dành cho anh ấy. Người đàn ông đó, là người chồng hiện tại. Bà đã kết hôn với ông vào hơn 30 năm trước, khi họ quen nhau được một năm, khi bà thấy mình cần phải có một bến đỗ, khi bà quá cảm động trước tình cảm đầy hy sinh của ông, và khi bà vẫn còn quá nhiều nhớ nhung người yêu cũ…

Người đàn bà ấy nói, bà đã sống một cuộc sống viên mãn và đủ đầy trong suốt hơn 30 năm, nhưng thỉnh thoảng bà lại đau đáu nhớ về nụ cười, khuôn mặt, bàn tay của người yêu đầu tiên. Bà ước giá như thời gian có thể quay trở lại…

Hẳn là bạn hiếm khi nghe người phụ nữ nào kể ra chuyện này, nhưng tin tôi đi, con số những người có cùng tâm trạng đó hẳn là không nhỏ. Một ngày nào đó, bạn đã tự hỏi, liệu có một giây phút quan trọng nào đó mình đã sai lầm, cho nên mọi chuyện hiện tại mới như thế này. Như thế này, nghĩa là hạnh phúc, nhưng biết đâu mình lại còn có thể hạnh phúc hơn? Người phụ nữ đó hạnh phúc với chồng, yêu thương chồng, sinh cho chồng hai đứa con và luôn tận tụy với gia đình, nhưng bà vẫn nghĩ về người yêu cũ không chỉ như một kỷ niệm đẹp, mà với tất cả sự nuối tiếc trong cuộc đời gộp lại.

Thực ra, bất cứ mỗi khi chúng ta vuột mất cái gì đó, dù ít hay nhiều, chúng ta cũng để hằn lên bản thân mình những vết thương nuối tiếc. So sánh dì dỏm, cũng giống như khi bạn đi câu cá. Lần đầu tiên bạn câu được một chú cá to, nhưng lại để vuột mất. Lần thứ hai bạn câu được chú cá to gấp đôi, và giữ được nó. Tuy vậy, bạn vẫn thầm nghĩ “Giá như được cả hai chú cá thì hay biết mấy”. Đó là thứ quy luật đơn giản của tri não, luôn hoài niệm về những thứ không thuộc về mình.

Thế nhưng, nếu cưới người đàn ông đầu tiên, rất có thể cuộc sống của bà bây giờ không được trọn vẹn đến vậy. Tình yêu đầu đời, ai dám chắc nó sẽ đi cùng bà đến hết đoạn đường, ai chắc được rằng người đàn ông đó sẽ tốt với bà mãi mãi? Và, cũng có thể ở một nơi nào đó trên trái đất, người đàn ông mà bà từng mơ về đó cũng đang mơ về một hình bóng khác, hoặc cũng đang có một cuộc sống viên mãn như bà. Tại sao chúng ta không chấp nhận kiến tạo hạnh phúc bằng cách hài lòng với những gì mình có, thay vì mưu cầu những thứ mà rất có thể không thuộc về mình?

Cũng có thể, người đàn ông năm xưa cũng mơ về bà hằng đêm. Họ luôn mong ngóng có được một ngày trở về bên nhau với tất cả những nồng nàn, quấn quýt. Tuy nhiên, những điều này liệu có một ý nghĩa nào to lớn trong cuộc đời không, hay đó chỉ đơn giản là một sự thỏa mãn cái tính “tham lam” vốn sẵn có trong mỗi con người. Có một câu nói rất hay, đơn giản và thấm thía dù đã cũ mà tôi rất tâm đắc: Tình đẹp là tình dang dở. Những thứ trái ngang và kết thúc nửa chừng luôn khiến chúng ta cảm thấy “man mác” và giữ một lòng tiếc nuối đầy hoài niệm. Hãy cứ để chúng ở yên đấy, đừng dằn vặt, dày vò bản thân, bởi số phận luôn là một bức tranh đa sắc màu với nhiều mảng tối sáng khác nhau.

Tôi không giúp bà trả lời được một câu hỏi nào về việc bà đã làm đúng hay sai, khi không chọn người mình yêu, mà lại chọn người yêu mình, tức người đàn ông hiện tại. Nhưng, cứ thử nhìn lại những năm tháng qua đi qua của cuộc đời mình, bà hạnh phúc, tức là bà đã đúng. Chúng ta cứ học cách chấp nhận và mỉm cười với những thứ mình có trong tay, miễn là nó phù hợp và đẹp đẽ. Còn những thứ “có thể sẽ phù hợp với mình và đẹp đẽ hơn” ư? Hãy để tự thân chúng sống và vùng vẫy trong không khí, nếu thuộc về mình, có thể một ngày nào đó bạn sẽ giao nhau với chúng. Còn không? Cứ hạnh phúc với những gì mình có.

Bởi chúng ta chẳng bao giờ có thể nếm hết được trái ngọt của thế gian này. Mà liệu nếu nếm được hết, liệu ta có bị nhàm chán bởi sự “cầu được ước thấy” của cuộc đời này?

Nguồn : Tuyết Tùngmore
 
Nói đến việc mất trinh tôi dám cá rằng trong một trăm thằng đàn ông thì 90 thằng mất trinh bởi một con phò. Trong số 10 thằng còn lại thì tôi đoán 5 thằng có vấn đề về tâm sinh lý và 5 thằng thuộc dạng may mắn được ngủ với bạn gái ở giai đoạn đầu đời. Tôi cũng không phải là ngoại lệ, tôi thuộc một trong 90 thằng đàn ông đa số kia: mất trinh bởi một con phò.

Trong những lúc trà dư tửu hậu, lũ bạn tôi thường hỏi nhau đã chơi gái chưa? Tôi đều thú nhận là đã mất trinh từ năm 16 tuổi và mất bởi một con phò. Cả lũ bạn đều không nói gì. Tôi hiểu chúng nó cũng như tôi, chỉ có khác một điều rằng tôi dám nói sự thật. Người con gái lần đầu tiên hỏi tôi câu ấy, đó là bạn gái đầu tiên của tôi, tôi cũng thành thực mà trả lời rằng: anh đã mất trinh từ năm 16 tuổi và mất bởi một con phò. Sau câu nói đó, bạn gái tôi bỏ tôi đi mãi mãi sau khi đã tuôn ra một tràng chửi rủa thậm tệ. Tôi mất nàng. Phải, tôi mất nàng vì một câu nói thật. Đáng ra tôi nên nói là tôi chưa bao giờ mất trinh mới phải. Hay ít ra tôi nên nói tôi mất bởi bạn gái-một cô gái trong trắng như nàng chả hạn. Tôi ngu, thậm chí rất ngu là đằng khác. Nàng huỳnh huỵch chạy ra khỏi nhà tôi, kéo chiếc mini màu trắng sữa xoạnh xoạch và lao vội ra khỏi ngõ trong một chiều thứ Bảy đầu thu.

Tôi thờ thẫn, tôi hối hận bởi sai lầm không thể cứu vãn. Tôi ghê tởm bản thân tôi, tại sao tôi lại đi chơi một con phò để thỏa mãn dục vọng của tuổi mới lớn? Tôi chạy vù ra bể nước ngoài sân, lột quần áo vội vã như một kẻ sắp chết vì nóng nực. Tôi chà sát thân mình bằng bánh xà phòng Liên xô đen kịt- bánh xà phòng 72 cứng như đá. Tôi vò xé, cào cấu, chà xát cái của quý một cách không thương tình như thể tôi đang vò nát những cụm lá cúc tần dùng để đánh gió cho người bị cảm. Tôi kinh tởm cái mẩu thừa thãi mọc trên cơ thể tôi-cái mẩu đã cắm sâu vào trong một miếng thịt bầy nhầy, trong tiếng hổn hển man dại đầy nhục cảm. Nước hòa lẫn xà phòng thành một màu trắng ởn, bềnh bồng cả một góc buồng tắm. Tôi trần truồng nằm bẹp dưới sàn xi măng khô cứng để bọt bong bóng lờn vờn mơn man da thịt. Tôi đang gột rửa cái nhơ nhớp của 1 năm về trước. Ở đó có ánh đèn vàng vọt hất ra từ một góc ga tàu, mùi hôi ẩm của chuột bọ, mùi mồ hôi sực ra từ chiếc màn xô ố vàng, mùi tanh lờm lợm của những chậu nước rửa cuối gầm giường. Gột bỏ tất cả. Tôi trần truồng trong một màu trắng tinh khôi. Bóng chiều bình yên đã tắt nắng và nhường cho cái nhập nhoạng và những bước chân rộn rã của những người đi làm đồng về. Tôi lê lết bò dậy trong chạng vạng, những bọt bong bóng xà phòng trắng tinh đã tan biến để lộ ra nền xi măng xám xịt nhớp nháp. Một cảm giác thanh thản ùa về. Tôi đã rũ bỏ được cái xấu xa. Tôi cười và hú lên man dại, vẫn trần truồng trong tia nắng cuối cùng. Năm ấy tôi 17 tuổi.

Thời gian trôi, trôi mãi…và tôi cũng quên mất xúc cảm về một chiều nhày nhụa bên bọt xà phòng Liên xô ấy. Cho đến một hôm trong đêm lạnh mùa đông Hà Nội nơi tôi đang học năm thứ nhất đại học. Bên tách cà phê đang nhỏ giọt đều đều tiếng trầm đục rất khẽ. Tình yêu đầu đời sinh viên của tôi ngồi lặng lẽ, mắt xa xăm nhìn nhìn về phía gương hồ . Chúng tôi ngồi trong yên lặng tận hưởng một buổi tối trong cái lạnh ngòn ngọt dịu dàng. Chợt em hỏi tôi câu hỏi mà người bạn gái đầu tiên của tôi đã hỏi mấy năm trước. Người đã xỉ vả không tiếc lời và bỏ tôi đi mãi mãi sau khi nghe câu trả lời. Cái buổi chiều vàng vọt, màu trắng của xà phòng, những vết xước khắp cơ thể, sự ghê tởm, hối hận, thanh thản… chợt ùa về. Tôi lúng túng bởi ánh mắt tò mò tinh nghịch pha chút ngượng nghịu của em…Tôi lúng búng run rẩy vân vê cốc nước như thể một kẻ mù đang lần mò đoán đồ vật. Thoáng sĩ diện của một thằng đàn ông trong tôi trỗi dậy. Tôi nói thật. Anh đã mất trinh và mất bởi một con phò. Chút sửng sốt và thất vọng lướt qua khuôn mặt em rất nhanh. Em không nói gì. Chúng tôi lại ngồi trong im lặng. Tách cà phê vẫn nhỏ đều..tịch tịch một điệu trầm buồn. Em không nhảy dựng lên chửi rủa, mạt sát tôi. Em không nói lời cay nghiệt, không trách móc. Tuyệt nhiên không. Em ngồi im trong yên lặng cũng đủ làm tôi nhận ra một cái thở dài khe khẽ. Sau đợt đó, em vẫn là người yêu của tôi. Vẫn thế. Chỉ có điều dường như em ghê tởm bàn tay. Cứ mỗi khi tôi vuốt ve chiếc má hồng hồng tròn trĩnh của thì em lại gạt ra tưởng chừng như bàn tay tôi thật dơ dáy. Tôi có thói quen khi hôn đều lấy hai bàn tay ốp vào má, để những ngón tay luồn vào trong tóc. Điều đó tạo cho tôi cảm giác mạnh mẽ của sự chiếm hữu hoàn toàn. Tôi thưởng thức những nụ nôn một cách trân trọng như thể người ta thích ốp ly cà phê nóng trong hai bàn tay, từ từ đưa lên mũi hít hà mùi hương tỏa ra ngào ngạt. Lần nào tôi cũng thưởng thức nụ hôn với em như thế trong một nghi thức trịnh trọng đầy lạc thú. Em vẫn hôn tôi, vẫn cháy bỏng nơi chót lưỡi đầu môi. Qua hương vị từ nước bọt, từ những động tác uốn éo của lưỡi, nhịp thở của em, tôi biết tình yêu của em dành cho tôi vẫn như thế, không có gì thay đổi. Chỉ có điều em không cho tôi đặt tay lên má, em không cho tôi cảm giác của sự chiếm hữu nữa. Tôi như một thằng cụt đang uống cà phê. Uống trong thụ động. Cảm giác thụ động đã gặm nhấm tình yêu của tôi với em. Đôi khi đi qua những cửa hàng bán quần áo, nơi trưng bày những ma-nơ –canh với bàn tay trắng muốt. Tôi ước mình có thể chặt bỏ đôi bàn tay dơ dáy của mình. Tôi ước mình đã không để bàn tay mình mò mẫm một cách tò mò và thích thú khi lần đầu khám phá thân thể của một người đàn bà. Tôi ước bàn tay mình sạch sẽ như những bàn tay của các hình nhân kia, chưa từng vục vào chỗ nhầy nhụa đen đúa ấy. Chưa từng để màu nước trăng trắng sền sệt mùi gây gây ấy dính vào. Tôi ghê tởm đôi bàn tay của mình - đôi bàn tay dơ bẩn. Cuộc tình của chúng tôi trôi đi với những nụ hôn thụ động và ảm ảnh về đôi bàn tay tội lỗi. Năm ấy tôi 18 tuổi.

Thất vọng và hoang mang, tôi đâm ra sợ yêu, sợ phải nghe ai đó hỏi, sợ phải trả lời rằng tôi đã mất trinh từ bao giờ. Thời gian trôi, thời gian trôi…Những lo âu và mặc cảm trong tôi dần nhạt nhòa theo năm tháng. Tôi còn trẻ và nhiều dục vọng của một kỹ sư mới ra trường. Tôi lại yêu. Lại nồng nàn và cháy bỏng như ngày xưa vốn có. Người tôi yêu lần này là một cô giảng viên của một trường đại học công lập nổi tiếng. Nàng đẹp, đẹp hơn 2 cô gái trước đó nhiều. Nàng thật dịu dàng và tinh tế trong cách ăn mặc, nói chuyện . Nàng khéo léo, đảm đang và mang trong mình hơi hướng của típ người con gái cổ điển vốn sinh ra và được giáo dục nghiêm khắc trong một gia đình gia giáo.. Tôi mê mệt nàng và tâm niệm đây sẽ là người con gái đời mình. Tôi sẽ lấy em làm vợ. Nhất định thế rồi. Chúng tôi yêu nhau thật trong sáng. Tôi chưa từng đòi hỏi em cho tôi dù rằng trong tôi rất thèm muốn chiếm hữu cái thân thể mình trắm đầy đặn trắng nõn nà ẩn sau làn áo mỏng kia. Tôi thèm, thèm em ghê gớm. Nhưng tôi tự nhủ lòng mình hãy kiềm chế bởi tôi yêu em theo cách của một kẻ nô lệ sung bái đấng thần linh. Tôi tự hào và sung sướng khi cùng em dạo phố, đi xem phim, đi sinh nhật trong ánh mắt thèm thuồng của người qua đường, của lũ bạn chưa có người yêu. Tôi thèm muốn nhưng chỉ sợ làm tổn thương em- em như chiếc bình pha lê-em mỏng manh quá, em tinh khiết quá. Con quỷ đời tôi với đôi bàn tay từng sục sạo nơi dơ dáy sao xứng đáng với viên ngọc chưa tì vết như em? Tôi hoang mang, tôi chờ đợi một ngày em hỏi tôi về lời nguyền đã đeo đẳng tôi dọc theo thời trai trẻ. Nhiều tháng trôi qua, em không hỏi tôi về điều đó. Tôi vẫn phập phồng trong lo sợ rồi một ngày em sẽ bỏ tôi đi.

Cảm giác lo sợ trong tôi lớn dần. Tôi ngột ngạt tưởng chừng mình muốn vỡ tung. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng điều đó. Rồi một hôm, trong cái nắng sớm của một buổi sáng đầu mùa hạ, bên vạt cỏ và gốc cây sấu già, tôi đã nói về điều day dứt tôi bao năm. Tôi phải nói, tôi không thể chịu đựng được khi phải giấu diếm em. Tôi thà mất em còn hơn là phải sống trong lo sợ và cảm giác tủi nhục. Tôi nói trong tiếng trống ngực rộn rã. Em ạ, anh đã mất trinh bởi một con phò, năm ấy anh 16 tuổi. Anh không xứng đáng…anh dơ bẩn…anh…Tôi chờ đón cái nhìn ghê tởm, sự khinh bỉ và những lời thóa mạ. Quả tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, họng tôi nghẹn lại…Nhưng em bỗng chợt cười vang, tiếng cười như vỡ ra như tưởng phải kìm nén từ bao lâu một điều bí mật khủng khiếp nào đó. Tôi bồi hồi…tôi chờ đợi…những điều tồi tệ nhất…tôi sẵn sàng chấp nhận kể cả việc mất em. Em nhìn sâu vào mắt tôi mà nói rằng: anh ạ, đó cũng là điều em muốn nói với anh. Em cũng mất trinh từ năm 16 tuổi và bởi…một bàn tay.@ chuyện trôi nổi trên NET, không rõ nguồn. Anh nhặt về chấm phẩy, mông má lại.

Nguồn : phot_phetmore
 
gaksdesigns:

Realistic Version of Van Gogh’s Starry Night by Digital artist Alex Ruiz.
 
 
Street Of Colorful Dreams by *oO-Rein-Oo
 
Chạm Vào Mưa

Nhìn theo bóng dáng khuất xa trong màn mưa ấy.

Giọt nước mắt ai rơi trong lưng chừng.

Vì gió mưa trong đêm tơi bời nghẹn ngào khóe môi.

Đừng khóc khi đêm vỡ tan.

Nếu mưa có còn ngừng lại phút giây.

Anh( Em) sẽ khóc cho duyên đôi mình.

Từng ngày qua tuy yêu thương phai dấu.

Còn một mình anh trong đêm mưa rơi.

Buồn đã lấy đi trong anh rất nhiều.

Đợi chờ khi ngàn mưa gió qua.

Bờ môi sẽ hân hoan lời ca.

Cần một lời yêu từ trong tiếng mưa.

Để trái tim em vụn vỡ.

Chạm vào mưa chạm vào tiếng mưa.

Niềm đau có bóng anh nhạt thưa.

Chợt nhận ra giọt nước mắt em vô tình.

Đến khi mưa ngưng trên ngón tay, phải chăng em vô tình…more
 
Child: “How can I become such a good player like you?”. Cristiano Ronaldo: “Well, it’s not gonna be easy. You just have to be yourself, work hard and be humble.”
 
chudung:

Duyên đến , duyên đi…
1
taitran:

Đây thôn Vĩ Dạ

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên,
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền

Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

– Hàn Mặc Tửmore
more